0

(vuonyeuvn.com)Mưa râm rang, nhỏ nhẹ rồi lớn dần lên. Những giọt mưa rơi xuống tạo nên những bọt bong bóng phập phòng. Mùa này nước dâng lên nhiều quá, mưa ướt cả con đường đi đến lớp. Không gian đượm màu buồn bã, mặt trời trốn tìm trong những dãy trời xa. Từ trên trời những hạt mưa như những hạt sao băng rơi xuống rát buốt. Hạt mưa to, nặng hạt đến lạ lùng, hay do lòng em đang nặng nề từng cơn.


Xa rồi trong em những phút giây vai kề vai bên anh, ngắm nhìn những con mưa chiều tan lớp. Con đường giờ đây vẫn trơn trợt nhưng không còn anh diều dắt chỉ còn em với giọt nước mắt rơi. Mưa, và anh trong em như chỉ là mới hôm qua thôi, quên anh khó quá! Làm sao để em trở lại ngày tháng chỉ biết ngây thơ chơi và học, không bận lòng tới những tình cảm vu vơ. Và nếu như ta đừng biết nhau thì hay quá, đừng biết sẽ không yêu và không yêu sẽ không đau. 
Mưa đầu mùa là những cơn mưa thật to, tóc em ướt sũng, nhưng sao em không thể chạy vội về nhà được. Trước mắt em hình ảnh ngày xưa đang ùa về, em và anh như hai đứa bé nghịch nhau quá. Chiếc lá chuối che nhau như chiếc ô tình nhân, bước đi trơn trợt té đau làm em bật khóc. Anh trong mưa vỗ về yêu thương, đôi bàn tay ấm áp như tiếp cho em niềm tin. Bây giờ cảm giác nguyên sơ ấy lại ùa về nhưng đôi bàn tay kia đã không còn nữa. Bọt bong bóng tung tóe trên áo em, chiếc áo nhuốm màu bùn xám...như vết tích tình yêu chúng ta.
Một chàng trai kề vai cô gái đi ngang qua em, những yêu thương ấy em từng được có. Em chợt ganh tỵ với cô gái kia, nhưng để làm gì khi mọi thứ đã là ngày xưa. Ngày xưa qua đi thì không quay lại, trái tim tổn thương thì sẽ để lại vết sẹo. Cay đắng một lần là do em gây ra nên em chỉ có thể lặng câm mà ngắm giọt mưa rơi. Bong bóng mùa mưa, bong bóng tình ta mỏng manh khó giữ...tan tành rồi thì chẳng thể lấy lại được đâu...phải không anh?


(amina_dung - vuonyeuvn.com)

Đăng nhận xét

 
Top