0
(Vuonyeuvn.com)Anh đã ngồi đây, chờ đợi em nhiều ngày và nhiều tháng. Bao ngày đã lên và
 bao đêm đã xuống, mà bóng hình em vẫn diệu vợi ở một phương trời nào đó.
 Xung quanh anh, bài nhạc “Bao giờ biết tương tư” đang vang lên những tiết tấu thật u hoài

Ngày nào cho tôi biết,
Biết yêu em rồi, tôi biết tương tư,
Ngày nào biết mong chờ,
rộn rã buồn vui, đợi em dưới mưa… 
Nỗi nhớ khứa vào lòng anh những lát cắt thật đau, tưởng như chẳng thể nào chịu đựng được nữa. Dẫu biết rằng nỗi nhớ cũng là một thứ hạnh phúc, cho dù là một thứ hạnh phúc đắng cay, nhưng có lẽ thứ hạnh phúc đắng cay ấy sẽ dễ để cho anh nếm hơn nếu anh có được chỉ một tia hy vọng mong manh thôi, rằng rồi em sẽ lại về bên anh. 

Trong nỗi đau nhung nhớ chất đầy và chơi vơi này, anh chợt nhận ra: Yêu em là một định mệnh. Ngày anh biết yêu em, cũng là ngày khởi đầu của thứ định mệnh đó. Nó dạy cho anh biết thế nào là thực sự tương tư, là thực sự nhớ mong và chờ đợi một người. Tạo hóa tạo ra con người là để đến với nhau và để sống với nhau. Từ ngày định mệnh ấy đến với đời anh, anh luôn mang ý nghĩ rằng tạo hóa đã sinh ra em là để đến với anh và ban phát cho anh tình yêu. Và vì thế, em ơi, vắng em rồi, anh thấy đời mình trở nên vô nghĩa. 
Anh thấy mình thực sự lẻ loi và hiu quạnh khi không còn có em bên đời. Không còn những lần anh chờ đợi em mà lòng rộn ràng như một đứa trẻ nhỏ. Không còn những lần em đến mang theo cả trời hoa nắng, làm bừng sáng lòng anh và bừng sáng đời anh. Anh còn nhớ những ngày chưa gặp em, đời anh băng giá biết bao nhiêu. Anh cứ mải miết đi tìm hoài trong những giấc ngủ muộn phiền bóng dáng của một thứ tình yêu mà mình hằng mong mỏi. 
Những ngày ấy không còn nữa sao em? Mãi mãi thế sao em? Anh không thể nào làm quen với ý nghĩ đó được. Anh sẽ lại được ôm em vào lòng để ấp yêu, để che chở, để lau dùm em những giọt nước mắt u hoài của một thời con gái không may. Người ta thường tìm đến tình yêu và mong chờ một sự trinh nguyên, trọn vẹn. Nhưng anh thì yêu em nhiều hơn vì những vết xước quá khứ ấy của đời em. Chúng làm em trở nên mỏng manh đến lạ. 
Những ngày này, đã bao lần anh thấy em hiện về trong giấc ngủ chập chờn, mộng mị. Không gian của giấc chiêm bao thật buồn. Em ngồi đó giữa trời chiều hoang vắng, không có cả tiếng gió xào xạc. Em ngồi một mình lặng câm, mắt buồn hơn trời tận thế. Anh bước đến với em từ một cõi xa xăm. Nhưng lạ kỳ sao, anh cứ bước hoài mà chẳng bao giờ tới.
Em ơi, giờ này em đang làm gì và ra sao? Giá mà anh có thể có được một tín hiệu nhỏ nhoi nào đó, báo cho anh biết là em vẫn bình yên. Phải thật bình yên nhé em! Và sống hạnh phúc nữa... 
Hoàng Anh

Đăng nhận xét

 
Top